Tôi ngại viết những biểu hiện tiêu cực để mô tả trạng thái này, bởi vì sự phủ định này không rõ ràng và càng không biện chứng. Nó không quy chỉ một tình thế lạm dụng, không địa điểm, nó không ở đâu cả, không phải trong nhà cũng không phải ngoài phố, không tính thân mật cũng không phải dành cho cộng đồng, thậm chí vậy nó vẫn phơi bày tôi. Chúng ta muốn được nói về một tình trạng trung lập hoặc thậm chí là mất cân bằng mà không thể thiếu cơ chế phòng vệ. Nhưng trong mọi trường hợp, trạng thái này phá hoại trải nghiệm. Chính từ đó đã khiến tôi quay lại với văn bản này của Walter Benjamin, Kinh nghiệm và Nghèo đói (1933), cuốn sách đã trở lại từ ký ức mù mịt. Tác phẩm này thường được trích dẫn bởi nó mô tả một sự thay đổi bi thảm trong trải nghiệm sau Chiến tranh thế giới thứ nhất - sự "sụt giảm giá trị" này ở đoạn cuối "một trong những trải nghiệm kinh hoàng nhất trong lịch sử nhân loại " nơi mọi người quay trở về câm lặng. Benjamin viết: “Chúng ta đã trở nên nghèo nàn. Và điều này phải được công nhận, được hiểu và truyền bá. Trên thực tế, sự nghèo nàn này lại hiệu quả, nó tạo ra khái niệm tích cực về sự man rợ, điều ít được giải thích hơn là được minh họa. Nói về ''culture of glass'' mới này, được thể hiện trong trường phái Bauhaus, trong kiến trúc của Adolf Loos, trong hội hoạ của Klee, Benjamin viết:
Sự nghèo nàn của kinh nghiệm: không nên hiểu điều này theo cách một cá nhân khao khát một trải nghiệm mới. Không, ngược lại, họ khao khát được tự do khỏi trải nghiệm, họ khao khát một môi trường trong đó họ có thể làm nổi bật sự nghèo khó của mình một cách trong sáng và rõ ràng - sự nghèo nàn bên ngoài và cuối cùng là sự nghèo nàn bên trong của họ - để mà một điều gì đó đáng trân trọng sẽ được chiết xuất ra từ chính nó .
Văn bản chứa đựng một tham vọng, một sức mạnh chói sáng trong quan sát phê bình. Nó mang đặc tính không tưởng so với các tác phẩm của Benjamin trong sự triệt để hoàn toàn, trong ví dụ nổi tiếng mô tả mỉa mai cơ thể chuột Mickey giống như giấc mơ về thế giới này, nơi tạo ra máy móc và đám mây hữu cơ, một cơ thể không xương, đàn hồi và chuyển động, kết thúc mọi mệnh lệnh chết người bằng cách cười sảng khoái. Chủ nghĩa man rợ của Benjamin là sự tự hào về tiếng cười, một tiếng cười lấy sức mạnh của nó từ sức sống của nơi chúng ta tái tạo từ những gì chúng ta không còn biết cách nói với chính mình, nơi chúng ta tạo ra đồng thời tán thành sự hủy diệt của một quá khứ không thể cứu vãn.
Ở nhiều khía cạnh, văn bản này ngầm tiên đoán khả năng xảy ra đại dịch 2020, nhưng chưa bao giờ đề cập đến nó. Chúng ta cũng không thể so sánh trải nghiệm Thế chiến với trải nghiệm của đại dịch, ngay cả khi cái sau nhấn mạnh cơn đau của tổng hợp những cuộc xung đột đang diễn ra và sự bất bình đẳng cơ bản của thể xác. Bối cảnh truyền thông hiện nay cũng không thể so sánh với bối cảnh của thời Bên-gia-min. Sự vỡ oà bí mật sau lớp kính không còn là sự minh bạch hão huyền. Và bên cạnh đó, không phải là chúng ta không còn khả năng giao tiếp, mà là chúng ta giao tiếp quá nhiều và chúng ta thường nói những điều giống nhau, qua lăng kính của một sự phân cực, rất thường xuyên diễn ra các cuộc tranh luận. Tuy nhiên, nếu sự sụt giảm giá trị của trải nghiệm chắc chắn đang diễn ra mà không như xưa nữa, thuật ngữ nghèo đói lại văng vẳng bên tai tôi, như thể chính xác là vào thời điểm này, chính bên trong nó đã diễn ra một sự thay đổi. Có phải chúng ta vẫn phải nhận mình là người nghèo và sẽ càng nghèo nàn hơn bởi không thoát khỏi sự tiện nghi ngăn chúng ta tái sáng tạo lại mọi thứ? Câu sấm truyền này khiến tôi không thể ngâm lại: "Sâu hơn cả nội tâm này là nơi khiến chúng ta man rợ."
IN FRONT OF YOUR FACE, Hong Sang-soo
Tôi tự hỏi liệu In Front of Your Face (2021) là bộ phim về người vợ cũ của Hong hay không, điều mà tôi từng cá là sẽ không thể có với một người bạn trước đây. Lần này, không phải Kim Min-hee, mà là một Lee Hye-young, xinh đẹp và không trang điểm để ngụy trang cho tuổi tác, duyên dáng và mỉa mai, hút thuốc và trầm ngâm. Sự hiện diện của nữ diễn viên làm dày thêm sức hấp dẫn của bộ phim này khi tham gia vào những gì, kể từ Grass(2018), ngày càng giống một bản di chúc. Sự quyến rũ bám trên một kịch bản quá đỗi mong manh đến mức dường như không công bằng cho mọi thứ xảy ra trong đó: một phụ nữ ngoài năm mươi đang sống những ngày cuối đời.
Ngay sau khi xem, tôi đã ghi chú lại những suy nghĩ cá nhân trong cảnh người phụ nữ trở về ngôi nhà thuở thơ ấu. Trong căn phòng, chúng ta thấy cô ấy ôm một cô bé không biết từ đâu đến, giống như một nhân vật tưởng tượng cho phép cô ôm lấy tuổi thơ của chính mình. Chính tại thời điểm này, tiêu đề của bộ phim đã can thiệp vào, làm nổi bật những tri nhận trực tiếp với điểm khởi đầu hữu hình đầu tiên về ý đồ mà bộ phim sắp phát triển. Trong ký ức tươi mới của tôi về bộ phim, chính từ cảnh quay này, câu chuyện sau đó dường như trôi chảy một cách tự nhiên, nghĩa là triển khai một cách tinh tế, và những diễn dịch của người xem được giải phóng, giống như một thời điểm kết giao, thời điểm của cái đẹp kia —khi ngòi bút tôi chạm vào bề mặt giấy để ghi lại các quan sát trong sự bảo đảm của một cử chỉ được thực hiện trong nhiều năm - điều đó làm nền tảng cho một thực hành không ngừng, thời gian trôi qua trong chính con người bạn và sự sẵn sàng đối với những gì mà những tích lũy này tạo ra của sự hiện diện và của hiện tại.

Nhưng chỉ một vài tuần sau, ký ức về bộ phim đã phai nhạt và tôi không còn thấy rõ cảnh quay này nữa. Không, trong lần trở lại này, tôi thấy lại, nếu ta có thể thấy lại thời gian, sự kiên nhẫn của một cuộc chè chén say sưa, một mô-típ lặp đi lặp lại trong điện ảnh của Hong, nhưng ở đây, trong nghệ thuật kéo dài này, nó không còn phá vỡ dòng tường thuật mà thay vào đó trình hiện một dụng ý, một mẫn cảm của thời khắc di ngôn. Cuộc say sưa diễn ra giữa người phụ nữ biết mình sắp chết và nhà làm phim, người muốn gặp cô sau khi xem những bộ phim mà cô ấy từng đóng và bị ám ảnh bởi một ảo mộng về cô từ lâu đã chiếm lấy anh ta. Sự say sưa này không còn là một trường đoạn bắt buộc mô tả cuộc sống thường nhật như trong nhiều bộ phim của Hong, mà là một điểm cao trào, một sự hiển lộ trong bình thản, từ tốn, và như thể mục đích là làm mọi thứ chậm lại và đặt thế gian xuống trước mặt, như để kéo dài thời gian vẫy chào tạm biệt, bản aria của Bach tuyệt đẹp trên cây đàn guitar được trình diễn một cách vụng về bởi người phụ nữ say rượu khi nhớ về một ngón đàn cũ. Độ dài của cảnh quay này khắc vào trí nhớ của tôi như một hình ảnh, không thể thiếu cái nhịp điệu quay ngược của khoảnh khắc vô cùng vi mô kia, chính vài giây này, khép lại câu chuyện và dâng lên một trong những tiếng cười đẹp nhất trong lịch sử điện ảnh. Chúng ta là ngày sau cuộc chè chén say sưa, người phụ nữ nghe tin nhắn mà nhà làm phim, tên khốn tội nghiệp, để lại cho cô, thông báo điều như thể cô chưa biết sẵn, rằng tất cả những gì anh đã hứa với cô ngày hôm trước (việc quay phim cô trước khi cô chết) sẽ không thể diễn ra. Cái điệu cười mà Hong đã có thể phát minh ra, điệu cười của sự mỉa mai hoàn hảo. Tiếng cười trớ trêu ấy làm cho hai diễn ngôn đối lập cùng tồn tại để làm bình diện giễu cợt, nên Hong đã tạo ra cái khả dĩ nơi lòng độ lượng được phát hiện. Và tình yêu cho cuộc sống này, thật khốn nạn và thật trác tuyệt.
MEMORIA, Apichatpong Weerasethakul
Bây giờ tôi tự hỏi liệu Weerasethakul có đang cố tìm kiếm sự tự do khỏi một số hình thức trải nghiệm nào đó hay không và tôi nhớ lại bộ phim ngắn Rumbles tháng 10 (2020) của anh. Trong buổi phỏng vấn, đạo diễn cho biết anh ấy đã tập trung vào Colombia trong hai năm và việc đột ngột dừng công việc xung quanh Memoria đã khiến anh ấy để ý đến cây mận trong sân nhà, thứ mà anh chưa bao giờ thực sự chú ý trước đó . Lúc bấy giờ anh ấy muốn quan tâm đến những ký ức khác ngoài ký ức của chính mình, muốn đi vào cái khác của ký ức, của người khác, của một nơi nào khác. Và trong cuộc chiêm nghiệm về sự mờ ảo của Memoria, tôi có thể thấy rõ rằng điều khiến tôi thất vọng ở bộ phim này đồng thời cũng là điều đảm bảo rằng bộ phim không khiến tôi cay đắng: những thất bại của bộ phim, xét cho cùng, là của tôi, của chúng ta. Tôi có thể nói rằng Memoria , trong những gì nó cố gắng chạm vào nhưng không hoàn toàn thành công, đề cập đến sự sa sút về giá trị của trải nghiệm, thử thách này có lẽ khiến suy tư về ký ức trở thành suy tư về chứng mất trí nhớ, về sự khác biệt mà có lẽ ít cái khác hơn chính ký ức. Đối với sự nghèo nàn này, có lẽ không phải là không thể nói, mà là không thể nhớ chính xác, do không ký thác những suy nghĩ vào những khoảnh khắc rõ ràng, do không thể ở đó.
Liệu chúng ta có nên tạo ra sự mơ hồ này, sự mất trí nhớ nho nhỏ đôi lúc giáng vào ta những tiếng chớp này, thành một điều kiện mới để thoát khỏi sức nặng mục đích luận của trải nghiệm? Không nghi ngờ gì, chính sự song song này đã gây ấn tượng với tôi: nơi Benjamin kêu gọi sự lãng quên và đồng thời tán dương việc chú ý đến cơ thể hữu cơ và nhạy cảm (nội quan chứ không phải nội tâm) chống lại tổng thể hình thức kỹ thuật, trải nghiệm mờ nhạt của Memoria, trong chính đề xuất mờ nhạt và những thất bại của nó, gợi lên cho tôi một điều gì đó giống như một sự chấp nhận liên quan đến việc mất đi các điểm tham chiếu, một sự chấp nhận lúc đầu yên lặng và có tính xây dựng, sau đó, cuối cùng, đột nhiên trở nên vui tươi hân khởi. Nói Memoria là một bộ phim tuyệt vời có vẻ phóng đại đối với tôi và bên cạnh đó, tôi sẽ lập luận rằng Weerasathekul không có kỳ vọng gì về một bộ phim tuyệt vời, thậm chí anh ấy còn bác bỏ ý kiến đó. Để làm gì ? Bởi vì sau khi xây dựng một trường đoạn nghiêm túc gắn kết Tilda và người đối thoại bí ẩn , người này cuối cùng đưa ra một quyết định tối quan trọng: đủ rồi, anh ấy rõ ràng dường như tự nói với mình hơn, bây giờ chúng ta hãy đi tìm một chiếc đĩa bay gầm thét .
Và bây giờ, không giống như tiếng cười trưởng thành đẹp đẽ do Hong Sang-soo dàn dựng, Weerasethakul tự cho mình quyền được xấc xược và tạo ra một tiếng cười kết thúc trẻ con, ngớ ngẩn và rất kirsch. Trong khi Hong có xu hướng đứng về phía vinh quang, Weerasethakul cố tình chọn sự bất hòa, nhưng cả hai đều tán thành một hình thức chế giễu và tính nghèo nàn của kinh nghiệm. Họ có phải là những kẻ man rợ mới, chúng ta sẽ là những kẻ man rợ mới? Tôi không nghĩ vậy, nhưng ít nhất chúng ta có thể cười như kẻ man rợ và từ đó làm những việc tầm thường, thậm chí là bất kính một cách tế nhị theo phương cách nghèo nàn giả định, xin cho chúng ta khoác lên mình thân xác của chuột Mickey, tức là chấp nhận sự tối giản phương thức của Hong và sự bốc đồng kín đáo của Weerasathekul. Phát minh ra tiếng cười.
