Rainer Werner Fassbinder giới thiệu bộ phim 'Die Sehnsucht der Veronika Voss' vào tháng 2 năm 1982, tại liên hoan phim Berlin [Phim nhận giải Gấu vàng], được ca ngợi là một trong những phim hay nhất trong số 40 phim của ông. Đêm muộn ngày 9 tháng 6 năm 1982, Fassbinder gọi điện thoại từ Munich đến Paris để nói với người bạn thân nhất của mình rằng anh đã ném tất cả ma túy xuống bồn cầu - tất cả trừ một phiến cocaine cuối cùng. Sáng hôm sau, Fassbinder được tìm thấy đã chết trong phòng, với điếu thuốc lạnh ngắt giữa những ngón tay của anh ấy cùng một chiếc VCR vẫn đang chạy. Nhà làm phim hiện đại người Đức nổi tiếng, được công nhận và có nhiều tác phẩm nhất qua đời ở tuổi 36.
Bị ấn tượng bởi sự tương đồng khoa trương của chủ đề bộ phim - cái chết của một người phụ nữ nghiện ma túy nặng - và đạo diễn của nó, tôi đã không nhận ra rằng khoảng cách nhiều tháng giữa thời điểm thành công của bộ phim và ngày định mệnh này. Nhưng cuối cùng, nó có vẻ không quan trọng. Những người viết tiểu sử của Fassbinder, chẳng hạn như Robert Katz, đã tuyên bố " Veronika Voss là bộ phim nơi mà nếu có một người chết trẻ, nó sẽ báo trước một lối thoát". Sự phức tạp vô vọng mà Veronika Voss dẫn đến số phận nghiệt ngã của cô có lẽ là lời phát xét quả quyết nhất của Fassbinder dành cho Nước Đức. Một nước Đức thời Hitler và một nước Đức kế tục: nước Đức của Adenauer, nước Đức của những năm 1950. Fassbinder suy ngẫm về mối quan hệ của hiện tại (cuối những năm 1970 và đầu những năm 1980) với nhiều "quá khứ" này, trên những tàn tích của trình tự thời gian thông thường.
Trong vài tuần nay, tôi muốn tìm nghĩa chuyển sát nhất của Sehnsucht, bởi ''nỗi nhớ'' là không đủ, bởi mối quan hệ với điều xa lạ phóng chiếu nỗi thống khổ, bệnh nhớ nhà của cô trong điều kiện niềm khao khát đó kéo dài, từ longing hay yearning trong tiếng Anh cũng đặt dưới những giới hạn như vậy.
Tóm tắt: sau 2 phim của bộ ba Cuộc hôn nhân của Maria Braun và Lola, bộ phim được dẫn bởi một người "phụ nữ Đức" thứ ba vào giữa những năm 1950. Người này, sống ẩn dật, là nữ anh hùng bất hạnh của một câu chuyện bí ẩn nấp dưới màu đen, trắng và cơn mưa nhấn chìm thế giới, cô ta không được đặt chân ra ngoài- (bên ngoài là Munich) và tự giam mình trong các bức tường. Mặt dù ở phía trong này chỉ là bệnh hoạn. Veronika Voss là một nữ diễn viên điện ảnh lớn tuổi, cựu ngôi sao dưới thời Đệ tam Quốc xã, người sẽ mê hoặc(dẫu ta không thực sự biết bằng cách nào hoặc tại sao) một nhà báo thể thao ''trẻ'', Robert Krohn, người sau này dần dần phát hiện ra rằng ngôi sao này sống dưới ảnh hưởng của bác sĩ bạo dâm Katz, người đã cung cấp morphin cho cô nơi phòng khám tư nhân của bà ta và cuối cùng bỏ mặc để tận hưởng tất cả số tiền mà người này bơm từ cô ta, bằng cách để cô chết một mình.
Nói thật, tôi không nhớ nhiều chi tiết của tuyến truyện khá ma quái. Nó bắt đầu bằng việc chiếu một đoạn phim trong phim, trong đó ngôi sao nghiện ngập xem trong chính phim của mình cuộc đấu tranh của một người phụ nữ cố gắng kiểm soát chứng nghiện morphine của bản thân, một vai mà cô ấy nhận ra, theo một cách biểu diễn, xảy ra trong chính hiện tại- hoặc đúng hơn là thất bại trong hiện tại. Những chuyển đổi qua lại này liên tục, phản ánh sự tàn lụi, không chỉ của thời đại, mà còn của sự đối lập giữa thực tế và phim ảnh. Cuối cùng, bóng ma của Gloria Swanson Norma Desmond ở Sunset Blvd ám ảnh Veronika Voss, nhưng nhà báo thể thao cũng mang bóng dáng của những nhân vật nam bị ám ảnh của Laura hay The Woman in the Window. Chính sự không rõ ràng và thậm chí tối nghĩa của Kohn( ngay cả trong việc tại sao anh tham dự vào vòng xoáy của Veronika) tạo nên cho phim một trung tâm trống rỗng và thận trọng. Xuyên suốt bộ phim, anh ấy vẫn là một nhân vật xa cách với hiện tại, không giống như Veronika, người luôn neo đậu trong quá khứ và mối quan hệ năng động của họ cho thấy một bức hoạ hai lưỡi của hành động chết người không thể cứu chuộc. Giống như nước Đức, họ đang cố tình chìm vào một cơn lốc mà kết quả tốt nhất của nó là sự mờ mịt, tệ nhất là bất khả thi.
.jpg)
Phim của Fassbinder ít nhiều có một hình mẫu, Sybille Schmitz, người có một vai nhỏ trong Pabst's 1929 Diary of a Lost Girl và trải qua sự nổi tiếng thần tốc tương tự trong Đệ tam Quốc xã. Nếu tôi hiểu không lầm, Fassbinder cũng muốn chuyển Sybille Schmitz từ rạp chiếu phim UFA này sang điện ảnh của ông, như cách ông đã làm với Karlheinz Böhm hay Brigitta Mira, trước khi nhận ra rằng điều đó là không thể. Nữ diễn viên tự tử vào năm 1955, năm mà Veronika Voss ít nhiều được tiền kì.
Do đó, chính Rosel Zech là người đã diễn giải vai chính của bộ phim noir- trắng này. Bởi vì cái hạn chế, cái ngột ngạt, cái xâm chiếm mọi thứ về mặt tâm lý không phải là mưa, cũng không phải tối, cũng không phải đêm, không phải ngọn nến cũng không phải bóng đen, mà chính là sương mù trắng xâm chiếm không gian, sự khuếch đại quá mức của ánh sáng, như mực bút xoá tẩy trắng mọi khung hình.
Ở Veronika Voss , màu đen, xám và mưa là lời hứa về sự sống, hay đúng hơn là sự bảo tồn sự sống. Ngược lại, màu trắng bóp nghẹt cuộc sống. Đó là sự giam cầm, được coi như một bộ giảm xóc mềm mại của bất kỳ đường biên nào. Tôi nghĩ về màu trắng của Goya, về sự điên cuồng của sự giam cầm (một văn bản mà tôi sẽ viết). Như trong tranh Goya, màu trắng làm ô nhiễm , xâm chiếm hành lang, phòng tiếp tân, lan can cửa sổ, thậm chí cả tuyết đọng trên gạch. Màu trắng cũng di chuyển theo các nhân vật, từ áo cánh đến cổ áo, áo phông trắng của người da đen, đến ga trải giường. Trong căn phòng vô trùng, nước trong kính và gương biến không gian thí nghiệm này thành cái bẫy cho một thân xác.
Tất nhiên, trong việc khuyếch đại màu trắng đang dần xâm chiếm phòng khám của bác sĩ Katz, vấn đề tạo ra một thế giới nhân tạo – giống như những thiên đường cùng tên – để ám chỉ hành động tiêu diệt cựu ngôi sao của điện ảnh Đức quốc xã, không chỉ bởi vì cô ấy đã già đi, mà còn bởi vì cô ấy đại diện cho quá khứ hiện tại phải bị lãng quên. Để làm chứng - nghịch lý thay - cho sự tẩy trắng lịch sử này, có một cặp khách hàng cũ của bác sĩ Katz đã đi qua các trại hành quyết và những vụ tự sát, đăng kí để xóa bỏ những dấu vết đáng xấu hổ kia. Nếu các phân vùng thời gian giữa Đức Quốc xã và quốc gia kế thừa của nó mờ dần, thì đối tượng trong giao điểm sẽ được coi là một bóng ma của cảnh tượng (một sinh vật của khói và gương) và là một người quan sát ám ảnh, hội chứng scopophilia đóng vai trò như ham muốn thống trị.

Felix Gonzalez-Torres, "Untitled" (Supreme Majority) , 1991. Tác phẩm sắp đặt, Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại (MoMA), New York, NY. 30 tháng 6 2010 – 19 tháng 9 2011. Ảnh MoMA/The Felix-Gonzalez Torres Foundation.
Màu trắng đáng sợ này làm tôi nhớ đến tác phẩm của Felix Gonzalez-Torres, "Untitled (Supreme Majority), 1991. A. Người ta có thể bối cảnh hóa mảnh giấy, những tờ giấy cuộn lại thành hình nón, trong nước Mĩ của Reagan, và trỏ đến quyết định của Tòa án Tối cao ở Bowers kiện Hardwick năm 1986, trong đó ủng hộ quyền của các bang được hình sự hóa hành vi kê gian, trong số các hành vi tình dục khác được thực hiện riêng tư giữa những người trưởng thành chấp thuận(một quyết định bị hủy bỏ vào năm 2003 bởi vụ án Lawrence vs. Texas) Nhưng trong bối cảnh hậu Quốc hội (và với vụ của Derk Chauvin) thì câu hỏi về quyền lực chính trị của chủ nghĩa tối cao của người da trắng không hề mất đi tính liên quan của nó.
Horizon, 1967, Philip Guston
Có thể đó là bởi hệ tư tưởng phân biệt chủng tộc đã vượt qua mọi ranh giới của bóng tối, dịch chuyển từ trắng sang trống, từ thành ngữ Anh được chuyển thành hình ảnh trên màn hình kỹ thuật số.
Tôi đang suy nghĩ về câu chuyện của chủ nghĩa lãng mạn Đức: Peter Schlemihl (Adelbert von Chamisso, 1813). Người đàn ông đã bán cái bóng của mình và mất ý chí sống. Peter Schlemihl, một thanh niên thất nghiệp đã nhận một lời đề nghị - bởi một người đàn ông mặc đồ xám - để đổi cái bóng của mình cho một cái bị nhả vàng theo ý muốn. Nhưng Schlemihl, sau khi trở nên giàu có, nhanh chóng nhận ra rằng kẻ không có bóng bị xã hội coi là khuyết tật. Anh ta chỉ còn cách thu mình trong bóng tối và trở thành một bóng ma trong đó. Nếu không có sự tự phóng chiếu luôn luôn , không có cái nhân đôi của cái tôi này, cái Horla này, cái đọc đi đọc lại này, cái phần bóng tối này, thì người ta chỉ trở thành cái bóng của chính mình.
Đây là những gì xảy ra với Veronika Voss. Lạc lõng trong màu trắng này, Veronika Voss không có bóng. Cô ấy nói điều đó, như một câu trích dẫn trong câu ca cổ lãng mạn: "không có bóng thì con người không thể sống, vì anh ta không có bí mật." Điều đó có nghĩa là cô ấy không còn sống nữa, thậm chí không còn trong hình hài của hồn ma.