Cézanne, người đàn ông với chiếc ghế. Ít nhất thì đó là cách ông được chụp lại, bởi Gertrud Osthaus, ở Aix en Provence vào ngày 13 tháng 4 năm 1906. Mũ đội lệch, người hoạ sĩ giữ ghế khi đi qua một cánh cửa. Ông ấy đang đi đâu, trên bậc cửa, chiếc ghế trong tay, được mang theo hướng của nhiếp ảnh gia, nhưng cũng là của nhiếp ảnh? Ở đây chúng ta có thể hình dung chiếc ghế là sợi dây liên kết, là cử chỉ của một mối quan hệ còn hơn cả một nơi ngồi. "Ngồi xuống!". Bởi vì Cézanne không ngồi trong Chân dung tự họa của mình . Do đó, mối quan hệ mà tấm ảnh gợi ra là mối quan hệ mà Cézanne sẽ đặt ra trong hội họa giữa vị trí và kẻ ngồi trên chiếc ghế.
Trong tiếng Anh, người mẫu còn có nghĩa là người ngồi: sitter.
Paul Alexis đọc cho Emile Zola 1869-70 Sao Paolo Museu de Sao Paolo Assis Chateaubriand. Chân dung cậu con trai. 1881-2-Musée d'Orsay.
Ghế (hoặc ghế bành). Trong yoga, tư thế cái ghế liên quan đến việc ngồi xuống, như thể bạn đang ngồi trên một chiếc ghế, ngoại trừ việc bạn phải giữ thăng bằng và giữ tư thế này mà không có bất cứ thứ gì để làm điểm tựa.
Tập hợp những bức chân dung của Cézanne đặt ra những câu hỏi nền tảng, không chỉ về không gian, mà còn về trí tuệ. Và điều này đã bộc lộ ngay từ những bức chân dung đầu tiên của ông ấy: Achille Emperaire , họa sĩ đến từ Aix, lớn hơn anh ấy mười tuổi, tạo dáng với đôi chân khẳng khiu, nhỏ xíu đặt trên một chiếc ghế bành khổng lồ; người cha đọc báo trên mép chiếc ghế bành phun sơn trắng; Emile Zola , ngồi theo phong cách phương Đông, trên một loại thảm, người đang nghe Paul Alexis trên ghế, v.v.
Như có thể thấy từ các bức tranh, sự không chắc chắn về không gian được ngụ ý bởi sự tái tạo bằng hình ảnh của góc mà chiếc ghế hoặc ghế bành áp đặt lên cơ thể khi đặt phía trước[đối diện với họa sĩ] không chỉ là thuộc tính về cơ thể. Đặc biệt là khi đưa ra trong câu hỏi về giới tính, chúng ta nhận ra điểm này khá nhanh. Bởi vì, nói một cách trắng trợn, một khi đã ngồi thì đàn ông hẳn đang đọc. Còn những người nữ? Uhhhh.
Bà Cézanne trong chiếc váy đỏ , 1888-90. Bảo tàng Thủ đô New York
Bà Cézanne trên chiếc ghế bành màu vàng 1888-1890.
Người phụ nữ với cuốn sách 1 902-04 Bộ sưu tập của Washington, Phillips
Chắc chắn là có bức Người phụ nữ với cuốn sách . Nhưng khi quan sát, trong một sự lặp lại ảo giác, loạt chân dung của Hortense Fiquet, "Madame Cézanne", chúng ta không thấy cô ấy tham gia vào một hoạt động nào có thể định nghĩa cô ấy ngoài tư thế kia. Cô chỉ đang ngồi. Cô ấy ở đó chỉ để tạo dáng, hoặc ít nhất là để biến mình thành một hình nhân được hoạ lại. Những bức tranh lặp đi lặp lại này của Hortense; đặc biệt tập trung vào bàn tay của Hortense. Thường xuyên trượt đi hoặc chạm vào thứ gì đó mà không thực sự cầm nó trong tay, người phụ nữ thực sự dường như đã mất hết khả năng nắm giữ. Có lẽ chính ở đây Cézanne cố gắng nói lên mối quan hệ giữa thị giác và xúc giác trong tranh của mình, một mối quan hệ không hề dễ dàng đối với nghệ sĩ (theo Emile Bernard, Cézanne vô cùng sợ hãi khi có "vật lộn" trên đó ). Hoàn tác sự vô hình của nét vẽ, điều mà nền hội họa học thuật gia trưởng tạo ra mục đích cuối cùng của một bức tranh, nơi cảnh tượng của một tính nữ mộng ảo được phóng chiếu, thì ngược lại, tác phẩm của Cézanne lại đưa ra một sự bất ổn về hình ảnh, một sự bất ổn đáng lưu tâm đối với những gì được cho là khác biệt giới tính.
Susan Sidlauskas cũng đã dành cả một cuốn sách cho cái mà bà gọi là "Fiquet Cézanne" ( Cézanne's Other: the Portraits of Hortense). Nghiên cứu của bà đánh giá các bức chân dung của Hortense, vốn từng làm nảy sinh một luồng bình luận sai lầm từ các nhà sử học nghệ thuật, là nơi diễn ra quá trình cải tổ triệt để nghệ thuật chân dung. Lúc thì trong suốt, lúc lại không thể xuyên thủng như một bức tường, hình ảnh lặp đi lặp lại của Hortense, vượt trên tính bất khả diễn đạt, chúng xây dựng một thế giới tương tác và trao đổi, nơi " [Cézanne] có thể đo lường những đột biến của cái tôi". Nó tham gia vào một "sự tương hỗ trong đó chủ đề của bức chân dung trộn lẫn với con người của nghệ sĩ, trong khi nó được chiếu lại trong bức tranh". Do đó, đề xuất của Fiquet Cézanne, nhân thể mà ta càng nhìn vào, nó càng chống lại tính nhị nguyên của giới, và sau đó ta có lẽ nhận ra trong hội họa sự kiện mà Cézanne kinh hãi: đó là sự pha trộn của các cơ thể.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét