Thứ Năm, 12 tháng 12, 2024

 Ngay từ đầu, có lẽ từ bao giờ, chỉ có những sự kháng cự. Kháng cự là gì? Kháng cự là một dạng vật chất. Bộ não cần đến kháng cự. Chừng nào nó còn có thể tích lũy những phản kháng, nó vẫn còn nguyên liệu để hoạt động.

Kháng cự ngay từ khi ta nhìn qua cửa sổ, kháng cự khi ta phải viết một lá thư – mà chẳng hề muốn viết. Khi nhận một lá thư, đó lại là một sự kháng cự. Tuy nhiên, cuối cùng ta vẫn trả lời. Ta xuống phố, đi mua sắm, uống bia, nhưng tất cả những việc này đều nặng nề, đều là kháng cự.

Khi bị bệnh, ta nằm trong bệnh viện, cơn bệnh trở nên trầm trọng hơn – lại một lần kháng cự nữa. Những căn bệnh nguy hiểm đột ngột xuất hiện, ta khỏi bệnh, nhưng chúng vẫn đeo bám cơ thể ta. Kháng cự, đương nhiên. Ta lật qua sách vở – kháng cự. Ta không muốn sách vở, không muốn ý tưởng, không muốn lời nói, không muốn câu chữ, không muốn kể chuyện – chẳng muốn gì cả.

Dù vậy, ta vẫn ngủ, rồi tỉnh dậy. Tỉnh dậy là hệ quả của giấc ngủ, và đứng dậy là hệ quả của việc tỉnh giấc. Ta phải đứng dậy, dù không muốn, không có chút khao khát nào. Ta phải rời khỏi phòng, và ngay lập tức giấy và chữ xuất hiện, vẫn là những câu chữ cũ, vẫn những câu ấy, chẳng biết từ đâu mà ra.

Sự đồng đều, phải không? Chính vì nhận thức được điều đó, lại xuất hiện thêm những kháng cự mới. Thực ra, ta sẽ thích ngủ và quên hết tất cả hơn. Nhưng rồi, bất chợt, ham muốn lại quay trở lại...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

( dịch) Blanchot- một số suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thực

Phụ lục: Bài viết này được xuất bản lần đầu năm 1945 trên tạp chí L'Arche, số 8, với tựa đề "Một vài suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thự...