Thứ Năm, 10 tháng 7, 2025

Điều tôi khao khát sâu thẳm nhất không phải là một chủ đề, một luận điểm hay một vấn đề. Điều tôi khao khát là bắt đầu một chuyển động, một tư thế tiếp cận, tìm lấy một câu, hòa vào nhịp điệu và khoảng lặng của nó, lơ lửng ở rìa mép của cái không thể đoán trước – nhưng cũng không phải là bám chấp vào sự bất định, bởi như thế thì lại trở thành có thể đoán trước, giống như tôi đang chờ gặp một ai đó, hoặc đang đợi máy bay cất cánh. Tôi hiểu rằng mình phải tính đến yếu tố không thể dự đoán, và càng hiểu rõ rằng mọi cuộc hẹn đều có thể bị lỡ, mọi lịch trình đều có thể bị hủy bỏ. Thế nhưng, trong cái tư thế khởi đầu mà ta đang bàn đến, không hề có chuyện mong đợi điều không thể mong đợi (chính lúc đó thì cái thứ khô khốc, mắc kẹt sẽ xuất hiện!). Ta hoàn toàn trốn khỏi cái 'thấy' và 'dự thấy', ta nhắm mắt lại, lần mò trong bóng tối mà di chuyển, bước đi đầu tiên... Vũ đạo luôn là điều mê hoặc như thế: ta bước một bước, và bước đầu tiên ấy luôn hướng về khoảng không, hoặc bước vào trạng thái mất cân bằng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

( dịch) Blanchot- một số suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thực

Phụ lục: Bài viết này được xuất bản lần đầu năm 1945 trên tạp chí L'Arche, số 8, với tựa đề "Một vài suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thự...