Tombé. — Qu’est-ce qui tombe ? Est-ce toi qui tombes ? Est-ce moi qui tombe ? Écoute. Timbe. Tambe. Tombe. On dirait de la musique. Tu ne trouves pas qu’on dirait de la musique. Timbe. Tambe. Tombe. Chut. Écoute. Timbe. Tambe. Tombe. Et les paroles, ce serait, je ne sais pas, moi, je ne sais pas, ce serait ça : « Le petit chat est mort », ou n’importe quoi. Écoute. Timbe. Tambe. Tombe. Bon, merci. Voilà qui est assez. Soyons musiciennes, mesdames, musiciens, messieurs, écoutons la musique, mesdames et messieurs, et les oiselles, et les oiseaux, qui tournent dans le ciel, qui tombent dans les eaux, soyons attentives, soyez attentifs, soyons disponibles à la musique, je vous en prie, le petit chat est mort, voyez-vous, et ceci est son requiem. Trois. Quatre. Reprenons. Mesure un. Si vous le voulez bien. Merci. Trois. Quatre. Timbe. Tambe. Tombe. Oui. Plutôt comme cela. Et maintenant, la voix. Le petit chat est mort. Oui. Voilà. Représentez-vous bien la chose quand vous chantez la chose, la mort du chat, représentez-vous le corps autrement agile mais fragile de la petite bête, oui, c’est cela, ne la perdez pas de vue, ne perdez pas de vue la petite bête, imaginez qu’elle perd son équilibre, elle est là, sur le rebord de la fenêtre, elle marche sur le garde-corps, et tout à coup, le corps n’est plus gardé par rien, c’est le faux pas, la maladresse, le drame est proche, impossible de se rattraper à quoi que ce soit, le drame approche, la chute est inévitable, et l’étage trop haut, trop haut pour espérer réchapper de la chute, alors le corps tombe, il est tombé, et quand il touche enfin le sol, il fait un bruit sourd. Imaginez-vous ce bruit sourd avec vos oreilles, oui, voilà, c’est cela, et imaginez-vous, de l’autre côté de la cour intérieure, ouvrez les yeux à présent, ouvrez les yeux et regardez-le, ce drôle de type qui passe son temps à ne rien faire, imaginez-vous qu’il regarde la scène, non parce qu’il regarde cette scène en particulier, non, mais parce qu’il passe son temps à regarder par la fenêtre de sa cuisine ce qu’il se passe dans la cour intérieure, il n’a rien d’autre à faire, imaginez-vous un drôle de type, plus tout jeune, non, qui regarde le chat tomber. Et le chat tombe. Le chat est tombé. Timbe. Tambe. Tombe. Et le type, un drôle de type, regarde le chat tomber. Regarde le chat tombé mais ne le voit pas. Ou peut-être ne le regarde-t-il pas, on ne sait pas, mais au moins alors il le voit, et tout à coup, le drôle de type, il ne sait plus, il ne sait plus ce qu’il a vu ou ce qu’il n’a pas vu, si seulement il y a quelque chose à voir ou s’il n’y a rien à voir. Et le type, le drôle de type, c’est l’auteur. Et il écrit ceci. Timbe. Tambe. Tombe. Essayez de vous représenter la chose. Essayez de sentir la chose. J’entends : le mélange d’effroi et d’incrédulité devant la chose. N’étant pas sûr de ce qu’il a vu, l’auteur, l’auteur peut tout imaginer, tout et son contraire, tout et n’importe quoi, quelque chose ou rien, il peut dire : C’est un chat qui vient de tomber, il peut dire : C’est une chose qui vient de tomber, même si je ne sais pas quoi, il peut dire : C’est un être humain qui vient de tomber, il peut dire : C’est un homme qui vient de se jeter par la fenêtre après avoir assassiné femme et enfants, il peut dire : Je ne sais pas ce qui vient de tomber, il peut dire : C’est une femme qui vient de tomber parce que son mari la bat et que ses enfants sont des monstres d’égoïsme, et ils puent, et ils sont bêtes, et ils sont sales, et ils puent, madame l’assistante sociale, disait-elle avant quelques heures à peine avant de tomber à l’assistante sociale, si vous saviez comme ils puent, il peut dire : Imagine, il peut se le dire, oui, imagine, il peut, il peut dire : Imagine si ce que tu as cru voir tomber, ce n’était pas ce que tu avais cru voir tomber, mais tout à fait autre chose, pas une chose, pas une bête, pas même vraiment un être, mais un monstre, oui, imagine, si c’était le Minotaure que tu venais de voir tomber, cet appartement haussmannien, tu sais, ce ne serait pas simplement un appartement haussmannien, ce serait le labyrinthe originel, l’ancestrale Crète, l’île errante dans la Méditerranée béante, et des bêtes étranges, des monstres antiques, des êtres incompréhensibles à la raison hanteraient les dédales de ces couloirs, et las d’attendre le héros qui donnerait un sens à sa vie, enfin un sens, même absurde, le sens, las de tant d’humanisme, le monstre, imagine, le Minotaure, revenu de tout, fatigué, se serait foutu en l’air, oui, littéralement en l’air, c’est-à-dire en terre, bruit sourd sur le pavé de la cour intérieure, la bête est morte. Timbe. Tambe. Tombe. Mais pardon. Oui ? Oui, pardon, Maestro, je ne comprends pas : n’étions-nous pas partis sur un chat ? Qu’est-ce que vous pouvez être terre à terre, mon bon ami. Ce n’est pas que vous ne comprenez pas, mon bon ami, c’est que vous ne comprenez rien. Le chat, la bête, la chose, le corps, le monstre, le cadavre, le Minotaure, l’Écrivain, c’est tout un. Ce ne sont que des images, des allégories, c’est le son, le bruit de la vie, c’est le bruit de la vie qu’il faut s’efforcer d’entendre, la vie quand elle résonne, la mort quand elle sonne à la porte. Savez-vous le son que fera votre mort ? Non, bien sûr que non, évidemment que vous ne le savez pas. Tout le monde l’ignore. Et que vous dit l’auteur ? Eh bien, que vous dit-il, l’Écrivain ? Il vous dit ceci, écoutez-le bien, il vous dit : Voici le son de votre vie, voici le son de votre mort, et ce qu’il y a d’inouï, c’est que le son de votre vie et le son de votre mort, ce sont un seul et même son, il n’y a pas de différence entre la vie et la mort, tout cela, c’est tout un, tout est un, ou rien n’est un, il n’y a pas de différence, tout se tient, tout s’embrasse, tout s’épouse, tout s’entr’exprime, la chute du grave, du chat, de l’homme, de la femme, du cadavre du suicidé, de ses enfants tuméfiés, du Minotaure ou la chute du Minauteur, c’est tout, tout se tient. Reprenons à la mesure un, si vous le voulez bien. Trois. Quatre. Timbe. Tambe. Tombe. Le chœur à présent. Merci. Le petit chat est mort. Oui, c’est cela, Entendez-vous la différence à présent ? Il faut que vous entendiez la différence résonner dans vos os, il faut que vous l’entendiez résonner dans votre chair. Ce n’est pas “juste de la musique”, voyez-vous, non, ce n’est pas “juste de la musique”, loin s’en faut, c’est votre vie qui se joue, là, sous vos yeux, dans vos oreilles, la vie même, oui. Il faut que vous le chantiez ainsi. Il faut que voue jouiez ainsi. Que vous le ressentiez ainsi. C’est la partition de votre vie et la partition de votre mort. Et il n’y a pas de partition entre la vie et la mort. La partition fait entendre l’absence de partition. Ce qu’Orsini a voulu nous dire par cet événement banal, c’est qu’il faut être ouvert à la vie, parce que la vie contient la mort, et qu’il ne faut pas avoir peur de la mort, parce que la mort contient la vie. Nous ne nous sommes pas égarés un beau jour dans le labyrinthe, par désœuvrement et l’ennui qui s’ensuit. Non, l’égarement est notre condition. Nous sommes l’égarement. Nous sommes l’étrangement. Nous errons de par le monde à la recherche de quelque chose dont nous ignorons tout. Est-ce un cadavre ? Est-ce une femme ? Est-ce quelque bête étrange ? Est-ce soi-même ? Sommes-nous nous ? Qu’est-ce qui tombe, en effet, quand nous ne le regardons pas tomber mais que cela tombe cependant ? Tout ne tombe-t-il pas tout le temps ? Timbe. Tambe. Tombe. Voilà ce que nous dit Orsini. C’est à la fois superficiel et profond. Parfaitement banal et extraordinaire. C’est formidable, au sens ancien du terme. Si l’on n’y prête pas attention, si l’on ne prête pas attention à la vie, on dirait que rien ne se passe, et pourtant, tout le temps, quelqu’un meurt, tout le temps, un corps tombe. Timbe. Tambe. Tombe. Ce n’est pas vrai que tout va bien. Ce n’est pas vrai que tout va mal. Rien n’est vrai. Tout est vrai. Il faut envisager l’existence autrement. Tout ouvert. Grand ouvert. Les chose qui tombent, à supposer qu’elles soient des choses, les chose qui tombent ne sont pas simplement des choses, ce sont des vérités, ce sont des mensonges, ce sont des truismes, ce sont des épiphanies, ce sont des banalités, ce sont des révélations. Qui se soucie d’un petit chat qui tombe par la fenêtre de sa maison et s’écrase par terre ? Personne ; générale est l’indifférence. Et pourtant, pourquoi ne serions-nous pas déchirés par cette chute ? Comment se fait-il que nous ne soyons pas meurtris de la mort du Minotaure ? Et comment pouvons-nous mépriser à ce point le Minauteur ? Au centre du labyrinthe, c’est un monstre qui se trouve. Au centre un labyrinthe, c’est soi-même que l’on trouve. Pas un reflet. Pas une métaphore. Soi, chair et os, nous qui sommes des monstres, mélange, hybridation, différence, hétérogénéité, pas de génération sans différence, la corruption est homogénéité. Persée tue le Minotaure parce que le Minotaure, c’est lui-même et que la vie abhorre le même. Persée ? Ai-je dit Persée ? Pardon pour le le lapsus calamiteux. Thésée, donc, oui, bien sûr, Thésée tue le Minotaure parce que le Minotaure, c’est lui-même et que la vie abhorre le même. Or, la vie, pour vivre, la vie ne peut que donner la mort. Et la corruption est la génération. Et la tombe, le berceau. Timbe. Tambe. Tombe. C’est si simple. C’est si beau. Reprenons. Votre attention, s’il vous plaît, mesdames et messieurs. Soyons musiciens. Reprenons. Mesure numéro un. Trois. Quatre.
Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2024
Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024
khoảng trống đường
Ông P., một người có tư tưởng, đã khuấy đường vào cà phê. Nửa vắng mặt, ông quấy và nghiền, nghiền và quấy, kéo dài cái động tác không còn lý do gì để tiếp tục, bởi vì tất cả đường đã tan hết. Nhưng hệ thống đương sống “Ông P.” hoàn toàn không thể dừng chuyển động của chính nó được nữa: nó đã bị vô cực chiếm lấy; mỗi hành động thuộc tại tự nó đều có tính chu kỳ và tái diễn vô thời hạn; như được nhìn thấy bằng cách vung chân bắt chéo này lên chân kia.
Hành động này, vốn không còn phục vụ bất kỳ mục đích nào trong vụ làm cho cà phê ngọt, có lẽ đã có ích trong một loạt nguyên nhân khác.
Ông P. mơ hồ nhận ra rằng sự lặp lại đơn điệu này đã hấp thụ một cái gì đó thuộc bản chất của thời gian, và do đó tạo điều kiện thuận lợi cho một sự biến đổi nào đó đang diễn ra bên trong ông. Càng làm một cử chỉ vô ích là quấy và nghiền nát đường, ông càng cảm thấy mình đang tiến gần đến một điểm nào đó khó xác định nhưng ẩn trong hộp sọ, đằng sau vùng thị giác.
Chúng ta sẽ không bao giờ biết ý tưởng đó là gì. Chính trị, khoa học, kinh doanh? Vấn đề đã được giải quyết, dự án được hình thành, biểu hiện đã đạt được, vượt qua ngưỡng, bắt đầu hay kết thúc?
Chuyện đó ít quan trọng. Dù là chủ đề gì, đường cũng đóng vai trò của nó, cũng như thời gian cơ học của chuyển động của chiếc thìa.
Giờ đây cái nhìn đã trở thành con người: nó không còn vắng bóng, cũng không còn có tính sáng tạo nữa.
“Tuy nhiên, chúng ta nên nghĩ đến M,” ông P nói. “Con bé đã đủ lớn rồi… nó không còn là một đứa trẻ nữa…”
Một thế giới khác được tuyên bố; Thế giới số 0, thế giới mà mọi điều đáng chú ý đều ngăn cách chúng ta và là nơi chúng ta chắc chắn sẽ quay trở lại. Chúng ta nói rằng đó là thế giới thực, nhưng nó chỉ là bề mặt cân bằng và là nơi chứa đựng những điểm thấp nhất của một hệ thống cơ thể và tâm trí nào đó.
Những bông hồng trên tấm thảm được tái sinh, và mọi thứ, từ những thứ vốn có, lại trở thành những sinh vật chuyên biệt, được trang trí bằng những danh từ: đàn piano, những chiếc ghế bành, những người mà ta đang nói chuyện và bóng ma của những kẻ mà chúng ta đang nghĩ về. .
Ông P. lại trở thành Ông P.
Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024
funny (corpses)!
A chicken is a chicken, and half a chicken is half a chicken. She looked at you. Got lost for a sec and drifted. Drifted, the hunger stops when facing love. It always does. You know. When you raise a child in a place like this you introduce the child to love. Half chicken love! What if you slow cook a living chicken for forty eight hours on about 60-70 degrees Celsius? It’s been cloudy for three weeks now, been eating five chickens a week. (my body) Holding twelve degrees steady. I can see a couple of hundred meters in front of me and I dreamt of Christmas last night. Woke up 16:02 feeling like that (went to bed 21:16 last night) foggy landscape, you would have loved the view she said. Do you think? Well, its like being under water breathing steady but always feel displaced at the same time, like eating sugar. (white sugar). What would the water look like? Hey, love.. there is so many waters, lakes and seas in the world. I had a goal once to travel around and touch every drop of water that exists- know-ING that that would take forever... meaning I could never finish. i guess that’s what I like about it.
-Love-
ok.
I have the same thing about trees. Yeah?
Yeah.
Would you like to tell me about it?
I can tell you some parts..
You see. Its complicated, really.
Of course it is, but there is a lot of reasons to eat that.
Tons of details
Imagine that you will grow about
a few centimetres every summer.
It is hot?
Yes, it’s hot and you grow and grow. You stop thinking about things you love because you love your self more than everything else. You hardly speak and you primary function is to look at that hot circle and love your self. You are The hottest one of them. I don’t get it.
16:17
Its not easy because you have to list up everything that is hot.
I’ll try.
Batteries Teapot. Blood. Everything that is connected to something hot. microwave,..?
Yes that’s it.
Yes that’s all that I can think of now. Well, you know. There are a lot of things going on and we hardly notice any of it.
-That’s the coldest thought I ever heard anyone say.
Its true...
Microwaves are the coldest thing I ever approached, seriously... and it turns in circles like I never seen before. Nothing that I know of turns around like a microwave.
I once walked into a supermarket with a gun in my jackets inner pocket. Just feeling it you know. I touched it a few times to check if it was still there but the heavy-ness of the steel made it clear. I promise you I felt something. Cray cray Why? I remember I walked in... yes and its like this narrow hallway like space... and then you have these people there, that are these guys that you wouldn’t meet anywhere else. And then its like they all work there, they are asking you questions like, “what are you looking for?” “do you need any help?” How are you, looking for something special? (no, im fine, tnx) And that kind of stuff. I dunno. There was this thing about this object. I placed the gun in my inner pocket and went out of the car. I closed the door and locked it with the car key. There was approximately twenty steps from the car and to the entrance of the super marked. People were walking in and out. I was keeping a secret. I felt like a lion. Listen.. big cats look like they know everything and that’s how I felt. I was in complete power of that supermarket. I had too much control for sure and I knew at that moment I would never become a lion. It was just not possible for me- I was devastated- crying of my own fear towards the others.
So what happened?
End...
i took a shopping cart and started to collect stuff I wanted to put in my mouth. Like everyone does in a supermarket.
I cant remember what I bought but it wasn’t much. Instead I started to think of what kind of nature a hand gun would prefer. I still cant really answer that. (!Whistling together..) all objects have a nature where they belong and function like a toaster in a kitchen.
If you would put a toaster on your living room table, next to the remote control.. it, eh...Sorry, Just woke after sleeping one and a half hours. My suit is so wet I could possibly be swimming in a pool. The pool holds 26 degrees Celsius and is filled with salt water from a country I never heard about. No one had heard about it so I’m imagining you and all the animals I never saw or heard about. The pool is located in the middle of the land. They stopped playing music twenty years ago and there are more tigers than humans here. Next to every tree there is a fake tree, a copy. On each copy there is a tombstone. “He supported research not only in the natural sciences, but also in anthropology and ethnography. There is anthropology’s trademark practice of ethnography, for instance, which entails both field- work and writing.”
The pool just dropped down to 22 degrees Celsius.
I will now start to count. There is a McDonalds sign about a kilometer from the block I live. I can see it from my balcony. It’s a yellow sign attached to another block. Social housing. 16:32. I grew up in the woods with a lot of trees and it felt like they never ended. The forest never ended. Everything was without corners or limits. Can you imagine? I had to be you! It has to be you! Oh boy this pool is freezing now and all the tigers are looking. How can anything change so quickly? So, is there microwaves here? It would be logical to get some heat in here. If you draw one it will exist. Lets look back and think. (floating in the pool) love k
Lets dream a bit, imagination.
There is no such thing like a weird dream - dreams are very weird in this.
This place.
No.
Installation at Bologna
Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2024
Thomas Mann và ba nước Đức
Anh có cảm giác như đang sống ở ba nước Đức.
Đầu tiên là New Germany, nơi con trai cả và con gái của ông sống. Nó hỗn loạn, mất phẩm giá và không muốn gì hơn ngoài việc phá vỡ hòa bình. Đất nước này sống như thể thế giới sẽ được tái tạo, luật pháp bị loại bỏ và được tái lập.
Nước Đức thứ hai cũng mới. Ở đất nước này có một lượng lớn người trung niên đọc tiểu thuyết và thơ ca vào những đêm đông, họ sẽ đổ xô đến giảng đường, rạp hát để nghe ông giảng và đọc các tác phẩm của ông. Sau chiến tranh, ông có cảm giác mình bị bỏ rơi trong tâm trí nhiều người Đức có học thức. Khi chiến tranh bắt đầu, các bài tiểu luận và bình luận của ông phù hợp với các quan điểm phổ biến, nhưng khi chiến tranh kết thúc, chúng đã trở nên lỗi thời một cách nguy hiểm. Sau khi tranh cãi kết thúc, sẽ không ai muốn nghe một người như ông nữa.
Nước Đức thứ ba là ngôi làng Pauline nơi mẹ anh sống. Không có gì thay đổi ở đó. Thanh niên ra trận, nhiều người chết và bị thương, nhưng khi chiến tranh kết thúc, cuộc sống vẫn tiếp diễn như không có chuyện gì quan trọng xảy ra. Những cỗ máy giống nhau hoạt động trên cánh đồng trong vụ mùa, cùng những kho thóc chứa gạo và cỏ khô, mọi người ăn cùng một loại thực phẩm, và những lời cầu nguyện giống nhau được đọc trong các nhà thờ. Munich vẫn còn rất xa. Lịch trình tàu cũng không thay đổi.
Đối với Thomas, những năm tháng tưởng chừng sẽ mãi yên bình bỗng trở nên đảo lộn. Một năm sau khi ông đoạt giải Nobel Văn học, Đảng Quốc xã đã giành được 6,5 triệu phiếu bầu, tăng so với 800.000 phiếu bầu hai năm trước đó. Nhưng ông tin rằng sự ủng hộ dành cho nó sẽ rời đi nhanh chóng như cách nó đến. Theo ông, lời hứa của công nhân Đức là trống rỗng. Sớm muộn gì người ta cũng sẽ thức tỉnh. Chỉ cần Golo ngừng đọc những bài báo lá cải kinh khủng cho ông, ông có thể viết cuốn sách của mình một cách yên bình.
Nhưng vài tháng sau, khi ông đang viết, giảng bài và đọc sách, những thay đổi ở nước Đức đã trở thành một cảnh tượng kinh hãi. Ông đồng ý thuyết trình với tựa đề "Lời kêu gọi lý trí" tại Hội trường Beethoven ở Berlin. Chủ đề này có thể không nhạy cảm vào những thời điểm khác, nhưng có với chính hiện tại khi ấy. Ông soạn bài giảng rất kỹ càng, càng viết càng tức giận và càng chắc chắn rằng những lời này nhất định phải được nói ra. Ông vẫn tin rằng khán giả là nước Đức thứ hai trong ba nước Đức mà ông xác định. Ông nghĩ Sảnh Beethoven sẽ tràn ngập những người trầm ngâm đọc sách vào những đêm đông. Ông nghĩ họ sẽ cùng ông tố cáo việc từ bỏ các quy tắc của xã hội văn minh mà ông gọi là “niềm tin vào tự do, bình đẳng, giáo dục, hoạt động và phát triển”. Ông hy vọng rằng khán giả của mình sẽ coi thường cái mà ông gọi là "sự điên cuồng của sự thái quá kỳ cục và những tiếng sủa trong bữa tiệc ngoài vườn theo chủ nghĩa dân túy nguyên thủy" và rằng họ sẽ đồng ý với ông rằng Đảng Công nhân Đức đã đưa ra "một nền chính trị kỳ cục, đầy sự điên rồ mang tính phản xạ của quần chúng, của tiếng chuông công viên giải trí rung lên, tiếng la hét hallelujah, tiếng hô vang một khẩu hiệu duy nhất cho đến khi mọi người sùi bọt mép.”
Ông sớm nhận biết hội trường đầy rẫy những đối thủ luôn chửi rủa và huýt sáo mỗi khi có cơ hội. Rõ ràng là họ đã có tổ chức và họ đến đây để ngăn cản ông giảng bài. Bây giờ họ đang kêu gọi ông từ chức. Một số người rời khỏi chỗ ngồi và bước về phía bục phát biểu, nhưng hầu hết khán giả đều ngồi im lặng. Người sắm vai để ngắt lời ông đã sẵn sàng. Họ đều là những người trẻ. Mỗi lần ông nhìn xung quanh trong khi phát biểu, hội trường lại tràn ngập những nhân vật khiêu khích được chuẩn bị.
Thomas tiếp tục phát biểu khi nhận được một thông báo yêu cầu ông cắt ngắn bài phát biểu của mình và kết thúc nó trước khi mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Ông quyết định mình không thể làm điều đó. Không chỉ vì việc rút lui như vậy sẽ được nhiều người coi là đầu hàng đáng xấu hổ, mà còn vì ông không biết mình, Katya và những người khác sẽ rời đi như thế nào nếu những người biểu tình cảm thấy họ bị đe dọa.
Khi ông ngày càng lên tiếng chỉ trích các lý tưởng của Đức Quốc xã, tiếng la ó trong hội trường ngày càng lớn và bầu không khí ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Lúc đầu chỉ có vài người la hét nhưng sau đó có nhiều nhóm người hát hò, lăng mạ. Cuối cùng, giọng của Thomas gần như bị át đi. Khi ông kết thúc buổi giảng, tình thế lúc ấy rõ ràng rất khó để rời đi an toàn. Ông nhìn thấy Katya ra hiệu cho ông đi sang một bên sân khấu. Ở đó, ông gặp nhạc trưởng Bruno Walter và vợ. Họ đã quen với những cầu thang và lối đi phức tạp của phòng hòa nhạc. Hai người cẩn thận dẫn ông và Katia đến tòa nhà bên cạnh. Xe của Walter đậu gần đó.
Thomas biết rằng chừng nào Đảng Quốc xã còn nắm quyền, ông sẽ không bao giờ có thể phát biểu ở Đức nữa mà không sợ quá khứ lặp lại. Những người muốn nghe ông phát biểu sẽ không cảm thấy an toàn khi tham dự các sự kiện của ông. Ông đồng ý xuất bản bài phát biểu và rất vui vì nó đã được xuất bản ba lần, nhưng ông biết nó sẽ chẳng có ích gì nhiều. Ông đã bị đánh dấu. Golo muốn cho anh ta xem bản tin về bài giảng trên tờ báo của Đảng Công nhân Đức, nhưng ông từ chối vì biết họ sẽ nói gì về mình. Ông tiếp tục viết, nhưng biết rằng nếu mình xuống đường ở Munich, ông sẽ lập tức bị chú ý. Trong những cuộc tản bộ của ông và Katya đi dọc bờ sông, họ luôn phải cảnh giác với xung quanh. Ông tin rằng việc chống lại Đức Quốc xã là điều đáng giá và ông tin rằng chúng sẽ bị đánh bại. Ông thấy rằng lạm phát đã làm cho cả đất nước trở nên bất ổn, trước khi có sự ổn định sẽ xảy ra rất nhiều cuộc đấu tranh giữa các đảng phái và sự luân chuyển các ý tưởng. Nhưng cái đêm ở Berlin đó khiến ông nhận ra hơn bao giờ hết rằng danh tiếng văn học cao cả của ông không thể giữ ông ở một vị trí an toàn. Ông không được phép bày tỏ suy nghĩ của mình theo ý muốn. Nước Đức của ông, nước Đức mà ông nói đến trong các bài đọc, đã mất đi tính trung tâm.
Ông chưa bao giờ có ý định trốn khỏi đất nước của mình. Ông đã không nhìn thấy điềm báo. Ông đã hiểu lầm nước Đức, nơi đáng lẽ phải khắc sâu vào tâm hồn chính ông. Ông nghĩ rằng ngay khi đặt chân đến Munich, ông sẽ bị lôi ra khỏi nhà và đưa đến một nơi mà ông không bao giờ có thể rời đi nữa, như thể ông phải ở trong một giấc mơ.
Báo chí Thụy Sĩ gọi Hitler là "Quốc trưởng" mà không hề mỉa mai. Thomas bắt đầu mất niềm tin rằng chế độ Đức sẽ sụp đổ. Ông nhận ra rằng Đức Quốc xã không phải là nhà thơ của Cuộc nổi dậy Munich. Chúng là những tên xã hội đen đường phố chiến đấu theo băng đảng, nhưng chúng không mất quyền kiểm soát đường phố sau khi nắm quyền chính trị. Chúng đóng vai trò vừa là chính phủ vừa là phe đối lập. Chúng nảy sinh ý tưởng về kẻ thù của mình và chứa đựng kẻ thù bên trong mình. Chúng không sợ dư luận tiêu cực, ngược lại, chúng muốn truyền bá hành vi tàn ác của mình ra thế giới và khiến tất cả mọi người, kể cả những người cứng rắn nhất, phải sợ hãi.
Ông lại chợt nghĩ rằng Adolf Hitler có thể cũng ở trong đám đông ở Munich đó. Hắn có thể không đủ tiền mua vé xem opera, nhưng hắn có thể đợi xem có ai muốn bỏ vé không. Chắc hẳn trời rất lạnh đối với hắn khi đứng trên đường vào một đêm mùa đông ở Munich. Thomas tưởng tượng hắn sau đó có thể sẽ nhìn thấy gia đinh Man cùng tài xế đi tới, hai vợ chồng này vừa giữ khoảng cách với những người khác và chú ý đến địa vị của mình trong thành phố, gật đầu với một số người và chào hỏi những người khác, tất cả phụ thuộc vào thứ bậc. Vào những đêm các vở opera của Wagner được biểu diễn, Hitler có thể đã rất háo hức được nghe Lohengrin, Die Meistersinger của Nuremberg hoặc Parsifal. Hắn có thể đã nhìn những người đã đặt vé trong rạp, bước ra khỏi xe, ăn mặc lịch sự, và hắn chỉ có thể quay đầu và bước vào bóng tối.
Độc giả thường phàn nàn rằng câu văn của Thomas Mann quá dài và văn phong quá cao. Ông quyết định lần này phong cách viết của mình thậm chí sẽ cao quý hơn. Ông dự định nói chuyện với Đức Quốc xã bằng cách sử dụng tất cả các hệ thống mà ông có. Ông định giao tiếp với họ một cách trịch thượng từ quan điểm của tiếng Đức, với giọng điệu mà các nhà văn thời tiền Đức Quốc xã đã sử dụng. Ông sẽ ném hàng loạt điều khoản phụ vào những kẻ sợ hãi và ghê tởm những người tin vào tự do và tiến bộ. Ông sẽ hỏi một câu hỏi như thể ông có quyền được trả lời: Làm thế nào mà một người được gọi là lãnh đạo, chỉ trong bốn năm, lại có thể biến nước Đức thành một quốc gia không thể mô tả chính xác được? Ông sẽ đặt ra một câu hỏi mà dường như không ai có thể trả lời: Làm sao một nhà văn vốn quen chịu trách nhiệm về ngôn từ lại có thể giữ im lặng khi một chế độ hủy hoại tâm hồn đang đe dọa cả một lục địa.
Khi bắt đầu viết, ông biết rất rõ rằng đã quá muộn, giọng điệu kiêu ngạo và tự tin này dường như đến từ một ngòi bút đã viết nhiều bài phê bình chỉ trích Hitler. Thomas nhận ra rằng mình đã chuyển từ im lặng sang nói quá nhanh, nhưng khi viết những câu này, ông thấy tự tin hơn, đọc lại bài báo và cảm thấy nhẹ nhõm. Lẽ ra ông nên viết nó vào đêm Hitler lên nắm quyền.
Katia nói: “Chúng ta không muốn xây dựng lại nước Đức.
“Em yêu, tại sao em không muốn?” Agnes hỏi.
"Những người Đức đã bỏ phiếu cho Hitler," Katia nói, "và những tên côn đồ bao vây ông ta. Họ ủng hộ Đức Quốc xã. Họ chứng kiến sự tàn bạo. Không chỉ có một đám man rợ đứng lên ở đó. Đó là cả một đất nước. Người Đức, và Áo, đều man rợ. Và sự man rợ này không phải là mới. Chủ nghĩa bài Do Thái này không phải là mới. Nó là một phần nội tại của nước Đức."
“Nhưng còn Goethe, Schiller, Bach và Beethoven thì sao?” Agnes hỏi.
Katya nói: "Đó là điều khiến em phát ốm. Các nhà lãnh đạo Đức Quốc xã nghe cùng một bản nhạc, xem những bức tranh giống nhau và đọc những bài thơ giống nhau như chúng ta. Điều này khiến họ cảm thấy rằng họ đại diện cho một loại nền văn minh thượng đẳng nào đó. Điều này có nghĩa là"Không ai được an toàn với chúng."
Thomas Mann viết với tâm trí là một độc giả lý tưởng, và người kể chuyện của ông là một trong số đó. Họ là những người Đức bí mật, những người lưu vong trong tâm hồn, hoặc những người Đức tương lai, sống ở một đất nước trỗi dậy từ đống tro tàn. Vì tác phẩm của ông bị cấm ở Đức nên ông không chắc liệu còn ai đọc những cuốn tiểu thuyết được viết từ năm 1936 hay không. Chúng được tạo ra cho một cộng đồng khán giả mà ông không thể tưởng tượng được. Giờ đây, khi ông viết cho những khán giả sống trong bóng tối hoặc sẽ bước ra ánh sáng của tương lai, ông ấy có thể sử dụng một giọng điệu bị tổn thương, câm lặng và kiến tạo bầu không khí của một không gian mái vòm được chiếu sáng bởi ánh nến.
( dịch) Blanchot- một số suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thực
Phụ lục: Bài viết này được xuất bản lần đầu năm 1945 trên tạp chí L'Arche, số 8, với tựa đề "Một vài suy ngẫm về chủ nghĩa siêu thự...
-
Gửi J., Sau khi bạn rời khỏi nhà chiều nay - chúng ta có rất nhiều và rất ít điều để nói với nhau, như thể những đồ vật xung quanh chứa đựng...
-
ScreenPlay 1: Hole INT. THE HOLE - DAY Darkness. J What are you doing? K Holding out my hands, trying to imagine that they’re very far awa...





